Đức Giêsu hỏi: “Sao các con sợ hãi thế?”
ĐỨC GIÊSU HỎI: “SAO CÁC CON SỢ HÃI THẾ?”
Chúa Nhật XII Thường Niên B
G 38, 1. 8-11; 2 Cr 5, 14-17; Mc 4, 35-40
Jaime L. Waters
Chuyển ngữ: ĐCV Sao Biển
Từ: americamagazine.org
WGPNT (17.6.2021) – Chúa nhật tuần trước, chúng ta đã bắt gặp lối giảng dạy của Đức Giêsu trong Tin mừng Nhất Lãm. Ngài thường dùng cách kể chuyện và trao đổi để soi sáng cũng như khơi dậy đức tin và thực hành đức tin. Trong Tin mừng hôm nay, Đức Giêsu đưa ra một minh chứng trực quan, cho các Tông Đồ có một kinh nghiệm thực tế như là cách giúp các ông hiểu biết Ngài nhiều hơn.
Đức Giêsu cùng các tông đồ rời bỏ đám đông dân chúng và chèo thuyền qua Biển Hồ Galilê. Trong khi Ngài thiếp ngủ, một cơn gió lớn nổi lên khiến con thuyền bị chao đảo, đe dọa tính mạng của cả nhóm. Lo lắng cho sự an toàn của mình, các tông đồ đã đánh thức Đức Giêsu dậy và hỏi tại sao Ngài vẫn có thể ngủ: “Chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?”. Thay vì trực tiếp trả lời họ, Đức Giêsu đã chứng tỏ sự chăm sóc bằng cách biểu lộ quyền năng mà dẹp yên sóng gió.
Câu chuyện có thể chấm dứt ở đây, nhưng bài học vẫn chưa kết thúc. Chính Đức Giêsu đã trách các tông đồ bằng những chất vấn như: “Sao các con sợ hãi thế, các con không có đức tin ư?” Những câu hỏi của Đức Giêsu như thách đố sự hiểu biết hạn hẹp của các tông đồ và mời gọi họ có lối suy nghĩ trưởng thành hơn. Sửng sốt, kinh hãi và không hiểu hết được quyền năng của Đức Giêsu, lần này các ông cũng không có câu trả lời mà chỉ đặt câu hỏi Ngài là ai.
Trình thuật ngắn này chứa đựng nhiều ẩn dụ trong Cựu ước. Ví dụ trong sách ngôn sứ Giôna, vị ngôn sứ ngủ mê trên con thuyền đang giữa biển, trong cơn bão tố. Giống như các tông đồ, những người đi cùng với ông Giôna đã thắc mắc làm sao ông có thể ngủ giữa cơn bão tố như vậy. Một cách tương tự, cuộc trao đổi giữa Đức Giêsu và các tông đồ như vang vọng câu xướng của đáp ca hôm nay: “Họ đã kêu cầu Chúa trong cơn khốn khó, và Người đã giải thoát họ khỏi chỗ lo âu. Người biến đổi phong ba thành gió thổi hiu hiu, và bao làn sóng biển đều im lặng” (Tv 107,28). Thánh vịnh 107 là lời cầu nguyện về những trải nghiệm khó khăn trong cuộc sống — bị lạc trong sa mạc, bị giam cầm, bệnh tật, tội lỗi và đối diện cơn bão ở trên thuyền — và tác giả thánh vịnh đã dâng lời tạ ơn về quyền năng và sự giải thoát của Thiên Chúa.
Trong Tin Mừng hôm nay, việc Đức Giêsu dẹp yên sóng gió biểu lộ quyền năng Thiên Chúa trên trần gian này. Quyền làm chủ của Thiên Chúa trên mặt nước là điều nổi bật trong trình thuật Sáng tạo, với việc Thiên Chúa ra lệnh và phân tách nước (St 1,2), và trong câu chuyện lụt hồng thủy, Thiên Chúa quyền năng gây lụt lội rồi sau đó làm nước rút đi (St 7,6 – 8,5). Hành động của Đức Giêsu trên cơn bão cũng tương đồng với câu chuyện Chúa chữa lành đầu tiên trong Tin Mừng Maccô. Khi gặp một người bị thần ô uế ám, Chúa đã quở trách thần dữ và bảo nó hãy im lặng, rời khỏi người ấy (Mc 1,25), giống như cách Chúa đã khiển trách gió bão vậy.
Tại thời điểm này trong Tin Mừng Maccô, Đức Giêsu chỉ mới bắt đầu sứ vụ rao giảng. Ngài cho các tông đồ chứng kiến sự kết hợp giữa việc chữa lành, các cuộc trò chuyện và giảng dạy bằng dụ ngôn; đồng thời việc Chúa dẹp yên bão tố giúp họ cảm nghiệm rõ ràng và có ý nghĩa sức mạnh của Chúa. Câu chuyện này nhắc nhớ chúng ta về quyền năng của Thiên Chúa và thôi thúc chúng ta chú ý đến sự hiện diện của Chúa trong cuộc sống của mình, đặc biệt là trong những thời điểm khốn khó nhất.
Cảm nghiệm được quyền năng Thiên Chúa trong cuộc đời, các tông đồ sợ hãi là điều có thể thông cảm nhưng các ông cũng không chắc là mình hiểu được ý nghĩa của nó. Đức Giêsu như một người thầy tốt lành, biết rõ nơi mà Ngài muốn các môn đệ đến. Tuy nhiên, Ngài không minh nhiên trả lời họ, thay vào đó Ngài cho họ thông tin và đặt thêm câu hỏi giúp họ tiếp tục phát triển cách hiểu biết cho chính mình.
Nguồn: giaophannhatrang.org