Bài Ðọc I: Kn 1, 13-15; 2, 23-25

“Bởi ác quỷ ghen tương, nên tử thần đột nhập vào thế gian”.

Trích sách Khôn Ngoan.

Thiên Chúa không tạo dựng sự chết, chẳng vui mừng khi người sống phải chết. Người tác thành mọi sự cho có. Người tạo dựng mọi sự trên mặt đất đều lành mạnh, chúng không có nọc độc sự chết, và không có địa ngục ở trần gian.

Vì chưng, công chính thì vĩnh cửu và bất tử. Thiên Chúa đã tạo dựng con người giống hình ảnh Chúa, để sống vĩnh viễn. Nhưng bởi ác quỷ ghen tương, nên tử thần đột nhập vào thế gian: kẻ nào thuộc về nó thì bắt chước nó.

Ðó là lời Chúa.

 

Ðáp Ca: Tv 29, 2 và 4. 5-6. 11-12a và 13b

Ðáp: Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con.

Xướng: 1) Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con, và không để quân thù hoan hỉ về con. Lạy Chúa, Chúa đã đưa linh hồn con thoát xa âm phủ; Ngài đã cứu con khỏi số người đang bước xuống mồ.
Ðáp: Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con.

2) Các tín đồ của Chúa, hãy đàn ca mừng Ngài, và hãy cảm tạ thánh danh Ngài. Vì cơn giận của Ngài chỉ lâu trong giây phút, nhưng lòng nhân hậu của Ngài vẫn có suốt đời.

Ðáp: Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con.

3) Lạy Chúa, xin nhậm lời và xót thương con. Lạy Chúa, xin Ngài gia ân cứu giúp con. Chúa đã biến đổi lời than khóc thành khúc nhạc cho con; Lạy Chúa là Thiên Chúa của con, con sẽ tán tụng Chúa tới muôn đời.

Ðáp: Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con.

 

Bài Ðọc II: 2Cr 8, 7. 9. 13-15

“Sự dư thừa của anh em bù đắp lại sự thiếu thốn của những anh em nghèo khó”.

Trích thư thứ hai của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.

Anh em thân mến, cũng như anh em vượt trổi về mọi mặt: về lòng tin, về hùng biện, về sự hiểu biết, về mọi hình thức nhiệt thành, cũng như về lòng bác ái của anh em, thì anh em cũng phải vượt trổi trong việc phúc đức này.

Vì anh em biết lòng quảng đại của Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta: mặc dù giàu sang, Người đã nên thân phận nghèo khó, để nhờ việc nghèo khó của Người, anh em nên giàu có. Nhưng không lẽ để cho kẻ khác được thư thái, mà anh em phải túng thiếu, nhưng phải làm sao cho đồng đều. Trong hoàn cảnh hiện tại, sự dư giả của anh em bù đắp lại chỗ thiếu thốn của họ, để sự dư giả của họ bù đắp lại sự thiếu thốn của anh em, hầu có sự đồng đều như lời đã chép rằng: “Kẻ được nhiều, thì cũng không dư; mà kẻ có ít, cũng không thiếu”.

Ðó là lời Chúa.

 

Alleluia: Ga 6, 64b và 69b

Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, lời Chúa là thần trí và là sự sống; Chúa có những lời ban sự sống đời đời. – Alleluia.

 

Phúc Âm: Mc 5, 21-43

“Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Maccô.

Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.

{Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các môn đệ thưa Người rằng: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi ‘Ai chạm đến Ta?’!” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: “Hỡi con, đức tin của con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”.}

Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các Ngài đến nhà ông trưởng hội đường và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: “Talitha, Koumi”, nghĩa là: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ cho em bé ăn.

Ðó là lời Chúa.

Suy Niệm 1: ĐƯỢC CỨU VÀ ĐƯỢC SỐNG

Cuộc sống của con người luôn bị đe dọa bởi cái chết,

ngay cả khi không có chiến tranh hay dịch bệnh.

Có triết gia bảo rằng con người hiện hữu là để chết.

Nhưng chẳng ai muốn chết, kể cả người tự tử.

Ai cũng khát sống và muốn sống khỏe, sống vui, sống mãi.

Khát vọng đó tự nó đâu có gì là xấu,

dù Đức Giêsu hay nói đến chuyện

hy sinh mạng sống cho Ngài hay cho tha nhân.

Tin Mừng hôm nay là tin mừng về sự sống.

Đức Giêsu đem lại sự sống cho người phụ nữ,

mười hai năm vật vã với ốm đau, thất vọng.

Mười hai năm sống trong tình trạng bị coi là ô uế,

không được chạm đến người khác, không được dự các lễ nghi.

Bệnh tật làm bà đau đớn, cô đơn và khánh kiệt.

Bà biết Đức Giêsu, và khi thấy đám đông bu quanh Ngài,

bà táo bạo nghĩ ra cách để làm mình được khỏi bệnh.

Đó là chạm vào áo choàng của Ngài.

Bà đã tin như thế và đã lén lút làm như thế.

Lập tức bà được giải thoát khỏi cơn bệnh kinh niên.

Đức Giêsu muốn gặp bà, người đã “ăn trộm” một phép lạ.

Khi thấy bà run rẩy sợ hãi, Ngài khen lòng tin của bà.

Chẳng những bà được khỏi bệnh,

bà còn được ơn bình an nhờ gặp gỡ Đấng chữa lành.

Tin Mừng hôm nay là tin mừng về sự sống.

Đức Giêsu đem lại sự sống cho một cô bé mười hai tuổi.

Vào thời xưa, cô này đã đến tuổi có thể được hứa hôn.

Cha cô là một chức sắc trong hội đường.

Hốt hoảng vì biết con gái mình sắp chết, ông phủ phục

và khẩn khoản nài xin Đức Giêsu mau đến nhà mình.

Ông tin chỉ cần Ngài đến ngay và đặt tay là cô được cứu sống.

Lòng tin của ông thật khiêm tốn và mạnh mẽ,

nhưng lòng tin ấy cũng phải trải qua thử thách không ngờ,

bởi lẽ trên đường đến nhà ông,

Đức Giêsu phải dừng chân vì gặp một bà bị băng huyết.

Lòng của người cha nóng như lửa,

ông chỉ sợ con gái mình chết trước khi Ngài đến nhà.

Nhưng Ngài lại không có vẻ gì vội vã khi gặp bà này.

Vào lúc ấy, người nhà báo tin con ông đã chết.

Ông trưởng hội đường bị đẩy vào một câu hỏi khó:

Có cần Đức Giêsu đến nhà nữa không?

Ông chỉ nghĩ đến việc mời Ngài đến nhà

để đặt tay lúc con gái ông còn sống.

Còn bây giờ nó chết rồi, không kịp nữa rồi,

vậy mời Đức Giêsu đến nhà để làm gì?

Niềm hy vọng đã tắt khiến ông lúng túng và tuyệt vọng.

Chính lúc đó Ngài nâng đỡ ông: “Đừng sợ. Chỉ tin thôi!”

Và Ngài tiếp tục đi với ông về nhà.

Cần nếm nỗi đau của người cha mất con gái cưng.

Trong phòng đặt xác cô, chỉ có cha mẹ, và bốn Thầy trò.

Đức Giêsu không đến đặt tay để cô được khỏi bệnh,

nhưng Ngài cầm tay để kéo cô ra khỏi móng vuốt của tử thần.

Cô sống lại, đứng dậy được, đi được và ăn được.

Có ai hiểu được niềm vui của người cha khi con mình sống?

Cũng như có ai cảm được niềm vui của bà được khỏi bệnh?

Đức Giêsu đem lại sự sống, sự sống đem lại niềm vui,

niềm vui làm cho niềm tin lớn lên hơn trước.

Khi gặp thử thách, khi ta thấy tuyệt vọng như người cha,

Đức Giêsu nói với ta: “Đừng sợ. Chỉ tin thôi!”

Khi hoàn toàn bó tay và tuyệt vọng như bà bị băng huyết,

ta tự nhủ như bà: “Chỉ cần chạm vào áo Ngài là tôi được khỏi.”

 

Cầu Nguyện

Chúa ơi ! Thật lạ lùng !

Con có đủ hai tay, khi bao người bị cụt tay.

Mắt con sáng, khi nhiều người không thấy ánh sáng.

Con biết nói biết cười, khi bao người câm không nói được.

Con có đôi tay để làm việc, khi nhiều người phải ăn xin.
 

Thật lạ lùng !

Con có mái ấm để trở về,

khi bao người chẳng biết đi về đâu.

Thật lạ lùng !

Con được yêu thương, được sống,

được cười vui, được mơ ước,

khi bao người khác sống trong chán chường,

ghét ghen, vật vã,

và chết trước khi chào đời.

Thật lạ lùng !

Con được biết Chúa và tin vào Chúa,

khi bao người chưa được an vui vì không có đức tin.

Chúa ơi ! Thật là điều hết sức lạ lùng !

Con chẳng còn gì phải đòi hỏi thêm,

chỉ thấy mình cần phải tạ ơn,

vì rất nhiều ơn đã lãnh nhận. 

(Michel Quoist)

Suy Niệm 2: ĐỤNG ĐẾN ÁO

Giữa đám đông chen lấn chung quanh Ðức Giêsu,

có những người đụng vào áo Ngài.

Nhưng chỉ có một cái đụng cố ý,

đụng lén như sợ bị bắt quả tang.

Ðó là cái đụng của một người phụ nữ,

mười hai năm mắc bệnh băng huyết,

mười hai năm tìm thầy chạy thuốc mà không khỏi,

mười hai năm bị coi là ô nhơ:

không được đụng đến người khác,

không được tham dự nghi lễ ở Ðền thờ.

Người phụ nữ đụng vào áo Ðức Giêsu

bằng tay và bằng lòng tin,

một lòng tin đơn sơ mà mạnh mẽ.

“Dầu tôi chỉ đụng vào áo Ngài, tôi sẽ được khỏi.”

Cái đụng của lòng tin đã cứu bà khỏi bệnh.

Trong đời sống Kitô hữu,

chúng ta đã nhiều lần đụng vào Chúa.

Ðụng đến Lời Ngài, đụng đến Mình Máu Thánh Ngài.

Ðụng bằng tay, bằng miệng, bằng rung động của trái tim.

Có những lần đụng chạm hời hợt vì thói quen,

không để lại một âm vang nào,

không đem lại một biến đổi nào trong cuộc sống.

Nhưng cũng có lần, như người phụ nữ,

ta run rẩy đụng vào Ngài, dù biết mình ô nhơ tội lỗi.

Hay nói đúng hơn,

vì biết mình ô nhơ tội lỗi mà ta cả dám đụng vào Ngài.

Ðụng vào Ðấng Thánh để được nên trong sạch.

Chúng ta cần đụng đến Ðức Giêsu mỗi ngày

và chúng ta cũng cần được Ngài đụng đến.

Ông trưởng hội đường xin Ngài đặt tay trên con mình.

Ngài đã cầm tay cô bé để kéo cô ra khỏi cái chết.

Như con gái của ông trưởng hội đường,

chúng ta cần được Chúa cầm tay và bảo: “Hãy chỗi dậy.”

Chỗi dậy khỏi bệnh tật và cái chết.

Chỗi dậy và đi lại, ăn uống như người bình thường.

Chỗi dậy và sống vui tươi, tự do như con cái Thiên Chúa.

Hai phép lạ xảy ra nhờ có lòng tin.

Ðức Giêsu xác nhận lòng tin vững vàng của người phụ nữ:

“Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con” (c.34).

Ngài nâng đỡ lòng tin đang chao đao của ông Gia-ia:

“Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi” (c.36).

Cần có lòng tin khi đụng chạm Chúa Giêsu.

Cần nhạy cảm để nhận ra cái đụng nhẹ của Ngài.

Khi đụng vào Thân Mình Ngài nơi bí tích Thánh Thể,

ta được mời gọi đụng đến nỗi khổ của anh em,

là những chi thể của Nhiệm Thể Ngài.

Khi đụng đến Lời Chúa nơi những trang Tin Mừng,

ta được mời gọi chạm đến Lời Chúa nơi mọi biến cố.

Chỉ cần để Chúa đụng đến bạn một lần thôi,

đời bạn sẽ hoàn toàn đổi mới.

Gợi Ý Chia Sẻ

1. Có khi nào bạn được đánh động bởi một câu Lời Chúa không? Có câu nào đã gây nên một âm vang lâu dài trong đời bạn?

2. Việc rước lễ có giúp bạn sống vui tươi và can đảm không? Bạn thấy mình phải chuẩn bị thế nào cho cuộc gặp gỡ này, khi Chúa đụng vào bạn và bạn đụng vào Chúa?

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu,

dân làng Nazareth đã không tin Chúa

vì Chúa chỉ là một ông thợ thủ công.

Các môn đệ đã không tin Chúa

khi thấy Chúa chịu treo trên thập tự.

Nhiều kẻ đã không tin Chúa là Thiên Chúa

chỉ vì Chúa sống như một con người.

Cũng có lúc chúng con không tin Chúa

hiện diện dưới hình bánh mong manh,

nơi một linh mục yếu đuối

trong một Hội Thánh còn nhiều bất toàn.

Dường như Chúa thích ẩn mình

nơi những gì thế gian chê bỏ,

để chúng con tập nhận ra Ngài bằng con mắt đức tin.

Xin thêm đức tin cho chúng con

để khiêm tốn thấy Ngài

tỏ mình thật bình thường giữa lòng cuộc sống. Amen.